Trần Mộng Tú
Chàng đã ra khỏi chiến tranh
He already got away from the war
Nhưng chiến tranh không ra khỏi chàng.
But the war did not get away from him
Như con dấu nung
It was just like a branding iron
Đóng vào trái tim chàng
pressed red hot against his chest and deep into his heart
Chàng cúi xuống ngực mình
He bent down and carefully peeled off the scabs
Từ tốn bóc…vết rách thành những tờ rơi
the torn layers turned into loose leaflets
Những tờ đầy thương tích
the leaflets full of injury
Những ngôi làng trơ trụi bỏ hoang
The desolate abandoned villages
Những hố bom B52 cầy nát mặt đất
The B52's bomb craters pockmarking the earth
Không một bóng trẻ
Not a single child glimpsed
Không một người già
Not even an elderly in sight
Còn gì đau thương
Is there anything as painful?
Còn gì xúc động bằng
is there anything as heartrending?
Trong hoang vu đổ nát
that amongst the desolation and the ruins
Có con người cõng một xác chết trên lưng
to see a man carrying a corpse on his back
Trong gió bão mịt mùng
amid a fierce blinding windstorm
Trong ngôi chùa Miên hoang phế
in an empty deserted Khmer temple
Một người con của Chúa
A child of God
Gửi hồn xác của đồng đội mình cho Phật
entrusting Buddha the soul of his fallen comrade
Ôi chiến tranh
Alas, this is war
Ôi vết thương thế kỷ
that wound of the century
Chúa Phật có cùng ở đó không?
Were God and Buddha together into there too?
Một cuộc chiến không tên
An unnamed war
Một cái chết không nhãn hiệu
A death without brand name
Một người lính, nếu đứng bên này thì ta gọi là giặc bên kia
where a soldier on this side would be called a foe on the opposite side
Con người không còn sợ thú dữ
humans are no longer afraid of wild beasts
Nhưng sợ chính đồng loại của mình
but they do fear their own kind
Có những điều sống suốt một đời người
There are matters during one entire lifetime
Ta không sao hiểu được
that are beyond our comprehension
Tại sao phải sanh Bắc tử Nam
why is that “be born in the North to die in the South”
Để lao vào giết nhau
an exhortation for killing sprees?
Ai đặt ra câu phương châm kinh hoàng đó
who was the person that came up with that horrific slogan?
Những cái chết khác thường và phi lý
these abnormal and meaningless deaths
“Chết vì tiếng cánh vỗ của trực thăng sà trên bãi
to be dead by the thundering
sounds of whirling rotors of a helicopter hovering over a landing strip
Nỗi ám ảnh những năm dài sợ hãi
the obsession throughout years and years of dread
Đó là cái chết lạ giữa chiến trường
is to die such a strange death on the battlefield
Một cái chết không chảy máu
a death without bleeding
Vết thương dưới con dấu nung trên ngực chàng
This wound underneath the branding on his chest
Nếu bóc ra chàng còn nghe thấy được
whenever uncovered, he would still be able to hear
Những tiếng hét đến lạc giọng của những người bạn Đồng Minh
The altered screaming sounds of his Allied fellow warriors
những người đã đến Việt Nam và mang về quê hương họ những hình hài
who had come to Viet Nam and brought back into their own country
thương tật và những ác mộng bất tận
bodily injuries and interminable nightmares
Họ không bao giờ trở lại cuộc sống bình thường
They would never go back to a normal life
Chiến tranh vẫn đầy ứ trong những bình thân thể ấy
their bodily forms still chockfull of war
như bình nước sóng sánh hoài nhưng không chịu đổ
just like jugs with water sloshing around that refuse to pour out
Dưới vết thương đó chàng còn bóc ra được những vẩy khô
Underneath that wound he still can peel off dry scabs
như những người bạn đã chọn ở lại
like those comrades who chose to stay behind
Họ thản nhiên làm bổn phận của họ bằng cả trái tim cho đến lúc bị ruồng bỏ
they stolidly performed theirduties
putting their hearts into themuntil themselves got discarded
Họ săn sóc bất hạnh của người khác
They cared for the misfortunes of other people
và không nhớ là mình cũng bất hạnh
without minding about their own misfortunes
Còn điều gì nữa dưới vết thương này của chàng
what else more could be found under this wound of his
Mỗi ngày chàng mất đi một miếng vẩy khô…
With each day he is losing a piece of dry scab
…Chàng không tìm lại được
that he could not find again
Và chàng đã quên
and he already forgot
Như những người lính đã chết và đã bị bỏ quên
Just like those fallen and already forgotten soldiers
“Khi những người sống quên người chết,
thì người chết ấy, chết đi lần thứ hai.”
when the living does not remember the dead,
the dead will die a second death
Thế mà đã có một thời
Yet there was a time
Khi từ cõi chết trở về
When returning from the realms of death
Những người lính đáng thương này
these poor soldiers
Phải đối diện với mặt trận thành phố
had to face the battlefield in the city
Từ rừng rú họ được đưa về thủ đô
from the jungles they were brought back to the capital
Để bảo vệ trấn an những con người kêu gào chiến tranh
To protect and appease the people screaming for war
nhưng chính họ lại đứng bên ngoài cuộc chiến
but they were the same people who stayed out of the fight
Và người lính bỗng dưng biến thành con thú cô đơn
and suddenly the soldiers turned into lonely beasts
ngơ ngác giữa Mặt Trận Ở Sài Gòn
utterly bewildered amid the battle field of Saigon
Chao ôi đã bao năm
Alas many years have gone by
Chàng ở lại
he had stayed behind
Chàng bị tù đầy
he got incarcerated
Chàng bỏ đi
then he left
Chàng đứng nhìn dâu bể
Pondering the fluctuations of life
Chàng bóc vẩy trên những vết thương mình
He peels off the scabs over his wounds
Còn gì sót lại…
and wonders: what else still remains?
…Còn gì để cho đi.
Anything else there to give away?
Có trễ không cho một trở về.
Is this too late for going back just once?
tmt
11-11-2020
[ Translated from the Vietnamese by Đặng Vũ Vương ]