Hôm ấy, Nuôi Sẹo ở nhà Cửu Tởi ra thi trời vừa xâm-xầm tối. Suốt cả ngày gã làm việc quần quật mà không được ăn no. Bây giờ gã đem về được nhiều thức ăn. Gã bước đi vội- vā, cuống cuồng. Theo đúng như lời hẹn trước, gã kiếm được gì mang cả về nhà ba Đèn để ăn chung với ba Đèn và vợ chồng thằng Câm.
Bốn người đã đem về cả thảy được một tảng thịt bò, lưng chậu đồ sào lẫn nước suýt, một mớ thịt lợn lẫn giồi lợn, mấy cái đầu gà cẳng gà, lưng một rá cơm cháy cơm nguội cùng hai chai rượu lậu. Ba Đèn mang riêng về được một ngao thuốc phiện và một ít sái nhì, sái ba, bọc trong một mụn vải nâu.
Mẹ Lê hoạt động tiu-tít. Tay phải mụ xỏ vào một chiếc guốc cùn, đít để lên cái chân phải tê-liệt quặt về đằng sau quầy quẩy như một cái bơi chèo cụt, chân trái bẻ gập đầu gối lên tới ngang ngực, mẹ vừa lê vừa nhẩy như một con cóc què từ nhà xuống bếp lại từ bếp lên nhà. Mẹ có nhiệm vụ nấu cơm và xáo xào thức ăn. Trong khi ấy thằng Câm - gã giả câm để ăn mày - bỏ bộ quần áo se - vít rách - tướp vá mụn bao tải của gã ra, mặc vào bộ quần áo sồi nâu. Nuôi Sẹo phụ lực với mẹ Lê để làm bếp.
Đầu nhà đằng kia, trên chiếc giường tre chân gạch, ba Đền ngồi gò lưng tôm lau-lót khay bàn đèn thuốc phiện của gã. Khi mấy món ăn đã được hâm và xáo xào lại xong, thằng Câm gọi ba Đèn và Nuôi Sẹo lên nhắm rượu trên một chiếc chiếu rách trải ở giữa nhà, dưới ánh ngọn đèn dầu hỏa đỏ lòe. Con chó vàng ghẻ gầy trơ xương, trụi lông, mình thâm xì đang nằm trong gầm phản cháy - cái phản bị cháy từ bao giờ chìa ra cái sẹo đen bằng hai bàn tay – từ từ chậm chạp bước ra. Nó vây vẩy cái đuôi trơ-trụi chỉ còn một túm lông như một cái bông lau, đứng run-run cạnh chiếu, nghếch mõm chờ.
Nuôi Sẹo ngồi vào góc chiếu, cạnh ba Đèn và thằng Câm. Mùi thức ăn xông lên cù vào mũi gã, xông-xạo xuống cổ họng gã làm nước bọt tràn ra miệng. Gã rót rượu và cầm đũa gắp liền thức ăn. Hớp rượu đầu tiên với vị cay-cay, nong-nóng, ngòn ngọt ngấm ngay vào lưỡi và cuống họng gã và tan ra khắp người thành một niềm khoan khoái rung động. Nuôi Sẹo liền cầm đũa gắp thịt đưa vào miệng nuốt chửng.Gã thấy ba Đèn và thằng Câm nói chuyện về đám khao nhưng cũng đang hoạt động như gã. Run-rẩy cả người, gã uống, gắp, nhai nuốt tới tấp.
Trong một lúc, Nuôi Sẹo thoáng nghe thấy ba Đèn nói : ” Mẹ cha cái thằng cửu Trí... bỏ xác đây còn gì... chưa xong đâu... “
Mấy người uống rượu được một lúc thì mẹ Lê mang cơm và món xào thịt bò rau cải lên rồi cùng ngồi vào chiếu. Mẹ không uống rượu nên xới cơm ăn liền. Ba người đàn ông vẫn tiếp tục ăn uống. Nuôi Sẹo đã bắt đầu ngà-ngà, người hơi nong nóng. Nghe thấy mẹ Lê nói : “ Năm nay có lạnh gì hơn năm ngoải đâu”. Gã đưa tay gãi vội ngực, bụng, bẹn. Rồi gã lại vội vã rót rượu uống và gắp thức ăn liên tiếp. Một lát sau, nhai một miếng thịt lợn, gã nghĩ : “Năm nay đòi nợ ít quá”. Gã đã hơi hoa hoa mắt, đầu lắc-lư, mắt đỏ, cái sẹo nóng giần-giật. Gã nghe thấy mấy tiếng “ đéo mẹ” và “ làm gì có” không biết của ai nói ra hay chỉ là những tiếng nhớ được tự bao giờ. Gã nghĩ : “ không có con, húp cháo lá đa thì đói lắm” nhìn nhập nhòa thấy mọi người cạnh gã đang hoạt-động ăn. Một cảnh tượng ăn mầy mập-mờ chập-chờn nhưng rõ-rệt và mạnh như một ám ảnh. Nuôi Sẹo lại uống, gắp, nhai, nuốt tới tấp. Rượu lúc này đã mất hết cả vị rượu, chỉ còn là một thứ nước gì không tên, cùng rau thịt xào nấu lúc này không phân biệt chỉ là những chất đặc trôi qua cuống họng để vào bụng. Rượu cạn, rượu cạn, ba Đèn và thằng Câm đã đã bắt đầu ăn cơm. Nuôi Sẹo cũng ăn cơm : gã gắp thức ăn, tọng cơm vào miệng từng miếng lớn. Chợt gã ngừng nhai, ngừng nuốt, bành cổ: một miếng thịt lẫn cơm đã chẹn chặt cứng ở cuốn họng gã. Gã chợt nghĩ: “ Phải đầy nó xuống” và đưa đũa gắp liền một miếng thịt bò lớn khác cho vào miệng. Nhưng gã bị nghẹn cứng hơn. Bỏ vội đôi đũa xuống mâm, gã ngồi xổm lên, trợn mắt, vỗ ngực đồm độp, lấy gân bạnh cổ như cổ mang bành lại kéo dài cổ bành hai bên má mà cựa quậy như người bị bóp cổ tắt thở.
Ba Đèn chửi gã : “Mẹ cha đồ con chó đi đâu mà vội”. Mẹ Lê cầm đũa gõ lên chốc đầu gã. Nhưng mặt gã đã tái đi, cái sẹo nhợt nhạt, thở hồng hộc, mắt trợn ngược, gã run rẩy cả người rồi nằm lăn qua một nửa người ra đất. Thằng Câm và Ba Đèn liền kéo gã ra hẳn ngoài đất sợ gã đạp vào bát dĩa. Một lát sau, Nuôi Sẹo thấy lành lạnh ở lưng và cảm thấy cổ bị chẹn cứng và đau. Gã nghĩ “ không khéo chết mất”. Gã muốn lôi thịt ra. Nhưng không được. Nuốt vào cũng không được . Gã quằn quại người trên mặt đất dồn hết sức lực về nơi cuống họng. Gã mắm môi, trợn mắt nắm hai tay, nuốt trôi được cả hai miếng thịt. Gã thở ra đằng miệng đánh khà, khoan khoái. Mặt gã hết tái, trở lại nong nóng, cái sẹo lại giần-giật, lâm-râm. Ngồi dậy, gã cảm thấy đã no. Gã cũng thấy mọi người vẫn còn ăn và thức ăn đã vơi trên mâm. Gã cầm vội lấy bát cơm, ăn trở lại. Cái miệng mênh-mông của gã lại cử động, cái sẹo nhấp-nháy theo. Gã ngồi xếp đít xuống chiếu như trước, ngả người về phía mâm. Hoạt động của mọi người chung quanh đối với gã chỉ còn mờ-tỏ, loạng choạng, bồng-bềnh như trong mộng, tiếng nói chuyện của mọi người cũng chỉ còn như những tiếng léo-xéo vô nghĩa của những cô gái trò-chuyện trên một cầu ao xa xa lúc sáng sớm chưa nhìn rõ mặt người. Rồi trong khoảnh khắc, tiếng nói chỉ còn là thứ tiếng nheo nhéo, âm-u, ghê rợn như tiếng gọi hồn, như tiếng của người mọc lông mọc vuốt hóa thành thú rừng trong những truyện cổ, như tiếng của cha mẹ ông bà Nuôi sẹo chết từ lâu nay về gọi con cái ấm-ớ trong một đêm trăng mờ hơi run run, sờ sợ.
Nuôi sẹo ăn vội vã, cuống cuồng, tiu-tít, dồn dập. Rồi tất cả người gã rung chuyển, lẩy bẩy như để dồn hết cả sức sống về cái miệng trong một hoạt-động duy-nhất: ăn. Lúc này, gã chẳng còn thấy mùi vị gì của thức ăn nữa. Tai gã chỉ còn nghe thấy tiếng ù-ù như tiếng xay lúa ở đâu vẳng lại. Không thấy ai chung quanh. Gã cũng chẳng thấy gã. Gã chỉ biết có ăn. Gã là ăn.
Ba Đèn và thằng Câm ăn xong giằng lấy đũa bát của Nuôi Sẹo bảo gã ngừng ăn, còn gì để đến mai, Nuôi Sẹo lúc ấy mới thấy mình ăn đã no quá. Mẹ Lê mang bát đĩa xuống bếp, bảo Nuôi Sẹo xuống cùng rửa bát với mẹ. Nuôi Sẹo chống hai tay vào hai đầu gối nặng nề đứng lên. Gã chuếnh choáng muốn ngã. Thằng Cầm đá cho gã một cái vào đit. Gã lảo đảo đi xuống dưới bếp. Thằng Câm liền rũ và cuốn chiếu. Thấy con Vàng ghẻ đang loay-hoay gậm một cục xương lớn ở gần phản cháy, y đá cho con chó một cái, chửi : “ Ha ha ha mẹ cha con này cũng được một bữa no”. Con chó kêu oang-oang kéo cục xương vào gậm phản.
Ba Đèn đã sang giường bên kia, châm ngọn đèn đầu lạc. Y nằm dài cạnh bàn đèn im-lặng tiêm thuốc hút. Thằng Câm mặt đỏ gay, miệng ngậm que diêm để làm tăm lảo đảo đi sang nằm phía bèn kia bàn đèn để chầu rìa. Y nằm im sĩa răng, nhìn ngọn đèn dầu lạc tỏa ánh sáng vàng ệnh từ trên mặt giường cho lên tận mái nhà.
Bên ngoài, gió lại nổi mạnh ào ào thổi qua cái vườn chuối nhà cả Bỉ phía sau. Gió rít qua đầu nhà, tiếng kêu vu vu lẫn với tiếng tấm phên nứa tép dày cửa sổ bị gió đập chốc chốc lại rãy lên phành phạch như tiếng gà rãy chết.
Cảnh trong nhà ra vẻ ấm cúng, Ba Đèn hút xong mấy điếu, hạ dọc tầu xuống, để tay lên trán, gác chân chữ ngũ, bóng hai chân lắc lư hiện cao lên tận mái nhà chầm chậm lên giọng lẩy Kiều :
- Khi chén rượu, khi cuộc cờ. Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên.
Giọng bắt đầu nhè nhè, lớn dần mãi, ấm và thấm thía khi dứt câu ngâm thì mẹ Lê ở dưới bếp lạch đạch lê lên, rươn người leo lên ngồi ở phản cháy. Mụ nói chỏ sang phía chồng :
- Nằm đây mà cứ ngậm miệng vào đọc tầu thì cứ... thì cứ... “Câm ngay lỗ miệng”, thằng Câm chặng ngang, giọng lè nhè mà hách dịch.
Mẹ Lê bao giờ thấy chồng nằm cạnh bàn đèn cũng lên tiếng ngăn cản, dậm dọa. Nhưng lần này cũng như mọi lần, thằng Câm chửi mẹ " câm lỗ miệng " và nhân việc tỏ cho mụ biết là mình có học và chửi cho mụ ít câu:
- Mẹ cắp dễ thường ai cũng nghiện được cả đấy. Giời cho nghiện mới nghiện được chứ đéo mẹ các cụ ngày xưa đã nói nhất ẩm nhất trác giai do tiền định ngu chẳng biết gì thì cứ câm cái lỗ miệng đi cho xong.
- Phải, quý hóa lắm đấy, mẹ Lê trả lời dằn từng tiếng.
- Ai có thuốc đâu mà cho nó hút, Ba Đèn nói chặn ngang. Trống canh ở điếm làng tùng-tùng điểm canh. Vài tiếng chó sủa ở một ngỏ xa vọng lại. Nuôi Sẹo cũng vừa lên. Gã nặng nề ngồi trên ổ rạ, ở sát tường phía sau, nhìn lên giường Ba Đèn. Gã đưa tay vuốt cái sẹo nong-nóng buồn-buồn. Rồi hai tay ôm bụng, gã giở giọng lè nhè, sền-sệt như nước cháo đặc:
- Mè mẹ mẹ mẹ no no no quá....
Gã bò về phía gậm phản cháy cầm một hòn gạch cũ, quay về ném lên đầu ổ để làm gối. Gã ngả lưng lên ổ rạ dẹt-dí, lọm-sọm. Gã thấy ngứa ran cả người nhưng không buồn đưa tay gãi. Gã kéo rạ phủ lên người, chỉ để hở đầu, cảm thấy khí lạnh của rạ ngấm vào người và thấy đỡ ngứa. Gã nghe thấy tiếng kêu ro-ro giòn-giã ở khay bàn đèn thuốc phiện tỏa ra. Rồi theo liền sau là tiếng con vàng ghẻ bị lạnh kêu ì-ì dưới gầm phản cháy. Nuôi Sẹo thấy người nhẹ hẳn đi mặc dầu vẫn thấy no, no quá. Gã thở, thở trong một cảm giác đầy đủ, sung-sướng đưa mãi lên đến chỗ nặng-nề, đau- khổ. Gã liền nằm nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, cảm thấy cái bụng kéo lệch vẹo người về một bên. Gã xoay người lại, nằm phưỡn bụng. Gã chẳng còn ý nghĩ gì nữa. Con người gã bây giờ chỉ còn là một khối no-nê; tất cả sinh hoạt dồn về cái bụng phình-căng như bụng cóc đang phập- phồng trong công việc tiêu hóa.
- No no no quáaa. Đéo mẹ mẹ mẹ no no no quá mẫu hâ hâ hâ ơi là mââ ẫu hââââậu ơi....
Giọng mần tuồng của Nuôi Sẹo lúc này là một giọng than- thân, cầu-cứu, khoái lạc thỏa-thuê.
Tiếng ro ro ở bàn đèn thuốc phiện lại nổi lên đều đều. Rồi phảng-phất mùi thơm nhẹ ngòn-ngót của thuốc phiện nướng trên mặt lửa. Cái sẹo đỏ nóng, trở nên dìu-dịu, mát dần dần.
Nuôi Sẹo hết thấy lạnh. Gã chưa ngủ nhưng chẳng thấy gì nữa hết. Gã cũng không thấy là có gã ở trên đời. Gã ngửa mặt lên phía sáng tối mờ tỏ bên trên khẽ lờ-đờ lim dim đôi mắt. Cuộn đôi môi thêu-lểu, gã nghe hai hàm răng bừa khấp-khểnh ra cười tủm, cái cười im lặng, nhòe-nhoẹt, no- nê.