Sáng hôm sau, Nuôi Sẹo trở dậy cảm thấy đầu như búa bổ. Hôm qua thức ăn còn thừa, gã nghĩ. Nhưng Ba Đèn, dậy từ sáng sớm để hút tạm mấy điếu, sai gã đem chỗ thịt thừa bán lại cho bác phó cối để lấy tiền. Bác phó cối có nghề đóng cối xay thóc, làm nghề phụ bán phở, đã dặn Ba Đèn có thịt thừa đem bán cho bác để làm thịt phở.
Nuôi Sẹo đi ra, mang theo trong bọc lá chuối những miếng thịt bò ăn thừa hôm qua và hai cái đầu gà đã luộc rồi. Gã qua đường sắt, đi dọc theo phố giữa, qua trước cổng huyện để đến nhà phó cối ở bến đò sang làng Sen. Gã thấy vợ phó cối đang sửa soạn gánh bánh đúc riêu ra phố bán và chồng đang vót nan tre ở giữa nhà, một đứa con gái nhỏ, gầy và xanh bủng, ngồi giữa ổ rơm trên giường, mắt thô lố nhìn Nuôi Sẹo. Cái phên líp che cửa, được kéo ra nửa chừng làm cho căn nhà vừa tối lại vừa lạnh.
Nuôi Sẹo để gói thịt trên một cái chõng tre, giở lá chuối ra, nói:
- Ba ba bán để là làm phở.
Bác phó cối chống cầm lấy mớ thịt bò, mân mê, cân nhắc mãi rồi vừa nhìn vợ vừa nói.
- Đầu gà cho vào nước dùng còn thịt này lọc ra được ít thịt phở.
Nhưng vợ gàn đi:
- Mua làm gì. Mình mua thịt chó còn hơn.
- Thịt chó đắt. Đằng này nó bán rẻ thì mình mua.
Bác phó cối chồng vẫn cầm mớ thịt trên tay. Đứa con gái, nhìn bọc lá chuối mắt thô lố. Bác phó cối gái đang thái bánh đúc ở cái mẹt nhỏ để trên hai đùi, ngừng tay một lát, nói lúng phúng:
- Mua làm gì. Mua của thằng mõ ai còn ăn phở của mình nữa.
Ngay lúc ấy thằng con trai bác phó cối ở phía sau đi lên. Nó gầy gò, mặt choắt như mặt chuột, ra vẻ tinh ranh, cứng rắn hơn em nhỏ nó ngồi trên ổ. Mình mặc một cái áo nâu cụt tay và cái quần cụt, ống rách tua tủa nơi đầu gối, nó run run đứng đựa lưng vào cột, cũng nhìn mớ thịt trừng trừng. Bác phó cối trai đuổi nó đi xuống dưới bếp. Nó đi ra. Rồi lắc đầu khẽ bảo Nuôi Sẹo:
- Thôi tao không mua đâu. Mầy cầm về đi.
Vừa nói bác vừa để bọc lá chuối xuống chõng tre. Con bé lại ngồi trên giường nhìn bọc lá chuối trên mặt chõng. Nuôi Sẹo im lặng bọc lại mớ thịt.
Rồi gã cắp bọc lá chuối vào giữa cánh tay và cạnh sườn chẳng chào hỏi ai, bước ra.
Gần bờ sông, đường phố thưa nhà nên gió thổi thông thống. Nuôi Sẹo co rúm hai vai. Bước đi lủi thủi. Mưa phùn rơi rả rích. Đường vắng người đi lại. Đến trước cổng huyện, Nuôi Sẹo không thấy người lính gác đứng bồng súng như mọi ngày. Chắc lạnh quá, chúi vào đâu rồi, gã nghĩ. Vừa lúc ấy, gã quay đầu lại thấy thằng con trai phó cối cũng co rúm hai vai như gã, hai tay chắp trước ngực co ro đi theo sau gã. Nuôi Sẹo tưởng chừng như nó đi theo gã tự bao giở bao giờ. Nuôi Sẹo chợt nhớ ra rằng thằng này có nhiều lần đứng với đám trẻ con trong làng gân cổ la lớn : " Sẹo sẹo sẹo sẹo...". gã cứ đưa bước chân đâm thuổng đi ra phía phố giữa. nhìn các hiệu khách hai bên đường phố, gã thấy hiệu nào cũng chỉ mở cửa hấp hé. Mấy người bước rảo cẳng, sù sụ trong cái áo tơi lá như con cú bị mưa. Hai cái xe tay dựng mui, áo tơi mặt, áo tơi cánh gà ủ kín, đi ra phía ga. Chắc sắp tàu tám giờ rưởi, gã nghĩ. Hạt mưa mau nhỏ trắng như bụi phấn đã làm ướt đầu tóc gã. Bọc lá chuối ở tay cũng bóng nước mưa. Cái điếm phố đứng sừng sững ở cạnh đường sắt như cúi đầu chịu đựng dưới mưa bụi. Bên trong điếm, Nuôi Sẹo trông thấy mập-mờ bọn ăn mày ẩn mưa gió. Nuôi Sẹo muốn đi ra ga. Đã mấy hôm nay gã chưa ra ga chơi., nhưng nhìn bọc thịt trong tay, gã liền bước lên đường sắt, để đi về nhà. Gã cảm thấy đá nhọn chọc vào chân. và khi gã bước lên thành đường sắt bóng nước mưa, gã cảm thấy chân bị lạnh buốt. Qua đường sắt, gã quay lại, thấy thằng con phó cối vẫn đi theo sau gã. Gã chợt nhớ ra rằng đã có lần lôi-thôi vì thằng bé này. Buổi chiều hè hôm ấy, Nuôi Sẹo đi qua đầu miếu phố, ở lối ra bến đò thì gã nghe thấy tiếng gọi " Nuôi Sẹo! Nuôi Sẹo! " . Gã dừng chân lại nghe thấy mấy tiếng gọi tiếp theo. Gã đi vào cái lối nhỏ dẫn tới miếu. Qua một đám đất trồng toàn ổi, gã tới đầu miếu ở gần đường thì thấy thằng con phó cối này bế con em gái nhỏ nó - đúng là con bé ngồi trên ổ rạ lúc nãy, nhưng trước còn nhỏ lắm - Thằng nhỏ bảo với Nuôi Sẹo bế em hộ nó đề nó trèo lên cây gạo lớn ở ngay đầu miếu, bắt quạ con trong tổ quạ. Nuôi Sẹo ngửa cổ nhìn lên thì rõ ràng thấy một cái tổ ôm lấy một kẽ cành cây. Nuôi Sẹo bằng lòng. Thằng nhỏ để liền em cho Nuôi Sẹo bế và trèo thoăn-thoắt lên cây gạo. Nuôi Sẹo chưa bế trẻ con bao giờ nên chỉ biết ôm con bé vào trước bụng. Gã thấy đầu con bé như sọ gáo dừa, chốc lở nên được bôi phẩm xanh lốm- đốm; cái bụng nó ỏng nổi gân xanh. Con bé để cho gã ôm mà không khóc. Nhưng được một lát, nhìn thấy anh leo mãi lên cây gạo, nó ngẩng nhìn mặt Nuôi Sẹo. Nó thô-lố mắt một lúc rồi từ từ xoạc mồm ra mếu. Nuôi Sẹo muốn dỗ con bé nhưng không biết bằng cách nào liền cuộn đôi môi, nhe đám răng cải - mả ra cười. Tức thì con bé khóc thét, khóc gào, kéo gân cổ lên mà hét mãi như có ai cắn cấu gì nó vậy. Vợ bác phó cối ở nhà gần đấy, nghe thấy tiếng con gái khóc liền chạy bổ ra. Thằng nhỏ ở trên cao nhìn thấy mẹ nó, đã vội tụt xuống chạy trốn. Bác phó cối không thấy con lớn đâu chỉ thấy Nuôi Sẹo bế đứa con gái đang khóc thét, liền tát cho Nuôi Sẹo một cái:
- Ai cho mày bế con bà?
Bác vừa nói vừa giằng lấy con gái.
Nuôi Sẹo còn lúng-túng phân-trần thì bác gọi lớn lấp tiếng gã: " Cu Tý, cu Tý " , nhìn quanh một lượt rồi bế con gái đi qua đám cây ổi để ra ngoài đường.
Đó là lần đầu tiên, Nuôi Sẹo bế một đưa trẻ con. và cũng từ lần này tới giờ, gã không dám thò tay bế đứa trẻ hay cười với một đứa trẻ nào nữa.
Nuôi Sẹo cầm bọc thịt về tới nhà, bước vào trong nhà dẫm chân bành-bạch dưới nền đất để làm rơi bùn, đất bám vào chân. Gã đặt bọc thịt vào góc ổ rạ rồi ngồi thừ mặt trên mép ổ. Gã nhìn ra không thấy thằng con phó cối đâu - bây giờ gã nhớ tên nó là Cu Tý - chỉ thấy gió bấc thổi tạt mưa bay vào lưng miếu vàng bẩn, lốm-đốm rêu. Gã vẫn còn nghe thấy tiếng bụi chuối nhà cả Bỉ sào sạc.
Nhà lúc này chẳng còn một ai. Bàn đèn của Ba Đen đã được lau lót sạch sẽ, để trên cái xích đồng ngay ở phía đầu giường của y. Con vàng ghẻ trong gầm phản cháy từ từ đi ra, nghếch mõm ngửi gần bọc thịt, vẩy vẩy cái đuôi bông lau. Nuôi Sẹo liền cầm bọc thịt để lên trên phản cháy rồi ngả lưng dưới ổ, lim dim đôi mắt.
Một lát sau, Nuôi Sẹo mở mắt, định thần lại thì giật mình thấy trong ánh sánh mờ mờ của căn nhà, thằng con phó cối đứng dựa lưng vào tường phía ngoài, nhìn bọc thịt. Nó như nhất định không để miếng thịt này thoát khỏi miệng nó. Nuôi Sẹo thấy có vẻ gì nhất định, cương quyết đến sống còn. Nuôi Sẹo ngồi nhổm dậy. Thằng nhỏ giật mình, nhìn ra bên ngoài rồi nhìn vào, nhìn Nuôi Sẹo rồi cúi mặt, im lặng. Quái lạ ! Nó cúi mặt xuống im lặng mà vẫn ra vẻ trừng trừng nhìn miếng thịt, không phải - nhìn bằng mắt. Nuôi Sẹo ngồi im lặng lúc lâu trên ổ. Gã bịn rịn, lúng túng ngẩng lên nhìn thấy cu Tý vẫn đứng đấy, sừng sững như bụt mọc. Người nó ướt đẫm nước mưa. Cái mặt nó lúc này lại càng ra vẻ mặt chuột. Nó vẫn co rúm hai vai như lúc còn đi ngoài đường.
Nuôi Sẹo đứng dậy cầm bọc thịt đặt trên ổ, giở bọc ra. lẳng lặng đưa cho cu Tý cái đầu gà. Nó giằng lấy, gậm nghiến ngấu. Nuôi Sẹo ngồi phệt đít xuống ổ bóc thịt ăn. Con vàng ghẻ đã chui vào trong gậm phản cháy, lại bước ra vây vẩy cái đuôi bông lau. Nuôi Sẹo vứt cho nó mấy miếng thịt gân. Nhìn thấy một miếng ít gân, gã cướp lại đút vào miệng. Gã vừa nhai vừa đi xuống bếp tìm cơm nguội để ăn với thịt. Nhưng không thấy cơm, gã lại đi lên ngồi trên ổ ăn tiếp thịt. Gã bóc riêng cho ra một ít, nghĩ : " Chỗ này để cho Ba Đèn ". Nhìn thấy cu Tý đã gậm hết cái đầu gà, gã đưa nốt cho nó cái đầu gà thứ hai. Nó giằng lấy gậm nghiến ngấu như trước. Nuôi Sẹo lại bóc thịt ăn. Một lát sau ngẩng nhìn lên, gã thấy cu Tý đã gậm gần hết cái đầu gà và, cạnh nó, có bốn đứa con cả Bỉ, thằng Tâm, con Tơ, con Kén, thằng Ngải, đứa nào cũng gầy gò, xanh xao, rách rưới. Thằng Ngải, không có quần, áo ngắn cũn cỡn để chìa ra cái bụng ỏng, thỉnh thoảng lại khịt mũi để kéo hai dòng nước mũi xanh xanh chảy trên môi xuống miệng. Mấy đứa hết nhìn Nuôi Sẹo lại nhìn cu Tý. Con chó đứng phía trong cũng đang vây vẩy đuôi, ngẩng cổ chờ. Nuôi Sẹo không nghĩ gì khác, không tự kìm hãm được nữa, bóc thịt đưa thùn thụt vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt như một cái máy ăn. Khi gã thấy lá chuối không còn dính một ít vụn thịt nào, gã mới ngẩng mặt lên nhìn, thấy cu Tý đã ăn xong cái đầu gà thứ hai, vứt xương cho chó và mấy đứa trẻ nhà cả Bỉ đang kéo nhau đi ra. Con vàng ghẻ cúi đầu gậm xương, hạ thấp đuôi xuống gần hai chân sau, vây vẩy nhè nhẹ.
Ngay lúc đó, cu Tý quay nhìn trời mưa. Lưỡng lự một lát rồi nó lẳng lặng đi ra, chúi đầu dưới mưa bụi. Nuôi Sẹo cứ ngồi im, nhìn theo nó. Đoạn, gã nằm xuống ổ. Con vàng ghẻ chậm chạp bước vào gậm giường, giữa đám củi khô, ống bơ, cuộn chỉ, mảnh thùng sắt tây, guốc đứt, chai vỡ...tất cả những thứ mà mẹ Lê đã nhặt được trong lúc đi ăn xin. Nuôi Sẹo khẽ nhắm mắt. Bây giờ Ba Đèn về hỏi thịt đâu thì nói thế nào, gã tự hỏi. Gã đứng dậy đi ra trời mưa.